NỐI LỐI:
Nam: Mây xuống thấp hôn nhẹ làn sóng biếc, lỗi hẹn bao lần
giờ anh đã đến Hà Tiên.
Nữ: Hoàng hôn tím chìm dần trên biển, bóng con thuyền
thấp thoáng lênh đênh.
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Nam: Anh đến Hà Tiên khi chiều buông tim tím, đoàn thuyền
xa vượt trùng khơi vừa cập bến, núi Tô Châu chờ ai mà bâng khuâng soi mặt nước
Đông….Hồ… Gió hiu hiu nhè nhẹ khói lam chiều.
Nữ: Mây lưu luyến ngẩn ngơ quanh Thạch Động, cánh chim
chiều về muộn cuối chân mây (-)
Nam: Lúa đồng xanh vời vợi hương say, anh đứng lặng giữa
chiều biên giới. Em gái Tô Châu nặng lòng chờ đợi, bên sóng biếc Mũi Nai, trầm
tư lăng Mạc Cửu (-)
Câu 2:
Nữ: Mây lơ đễnh theo chim về núi, sóng đa tình ru khúc
nhạc yêu. Anh đến Hà Tiên chiều buông nắng nhạt, nghe sóng hát biển ru, phố nhỏ
lên đèn.
Nam: Nắng ấm nhẹ trôi trên suối tóc mềm.
Nữ: Thấy không anh, ráng chiều tim tím, Đá Dựng bên trời,
chuông vọng Phù Dung (-)
Nam: Ngoài khơi xa con sóng điệp trùng, bên xóm lưới thuyền
ai vừa cập bến.
Nữ: Bãi Bàng thơ lần đầu anh đến, e ấp thẹn thùng nên cát mịn hòa thơ (-)
LỐI:
Nam: Anh ở Cần Thơ, về thăm em chiều trôi trên biên giới,
ngắm nước Đông Hồ soi bóng núi Tô Châu.
ĐOẢ N KHÚC LAM GIANG (6 câu đầu)
Nữ: Mây trời chiều mênh mông
Trên
Mũi Nai anh nhìn ra biển khơi
Thuyền
xa, lưới buông ngang trời
Đâu
đây tím mộng rang chiều biên giới.
Nam: Sóng đa tình nhẹ ru….anh ngất ngây bên chiều…Tô Châu
(-)
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Nữ: Anh ơi mấy cánh
thư đi mấy mùa trăng Đông Hồ sóng lăn tăn chờ đợi. Đôi cánh hải âu bao lần ươm
thơ gieo nhạc mà người trai xưa vời vợi ở phương…nào…
Nam: Anh về Hà Tiên con sóng nhỏ dạt dào.
Nữ: Núi Đá dựng như vọng phu hóa đá, trăng nước Đông Hồ
tím cả chờ mong (-)
Nam: Trống Giang Thành mấy trăm năm còn vọng, mấy tháng
đợi chờ lâu lắm không em?
Nữ: Đợi chờ anh nên bạc đầu sóng biển, cầu Tô Châu nối lại bến mong chờ.
Câu 6:
Nữ: Đồi Nai Vàng chờ ai mà sóng xô mây giỡn, trong rang
chiều biên giới biển xanh. Thập cảnh muôn màu ai vẽ như tranh? Bên núi Bình San
còn rạng danh họ Mạc! Rằm tháng Giêng – Tao Đàn Chiêu Anh Các, lung linh Đông
Hồ trong ánh hoa đăng. Phù Dung tự mình thắp một nén nhang, thăm nhà tưởng niệm
Đông Hồ cùng bạn đời thi sĩ.
Nam: Khói sương chiều ôm trọn lòng đô thị, hòa quyện đèn
giăng phó nhỏ biên thùy.
Nữ: Anh về quê em Hà Tiên vẫn kì vĩ, em gái Mũi Nai bên
nước biếc non xanh.
Nam: Chiều mộng mơ anh trao lời ước hẹn, em thẹn thùng để
sóng nhỏ lao xao.